Một ngày như mọi ngày, tôi lại bước vội vã vào khoa, mang theo chút lo lắng quen thuộc, ghé thăm bệnh nhân thật sớm trước giờ giao ban. Tôi vừa ghi chú những vấn đề cần lưu ý, vừa lặng lẽ quan sát. Nhưng hôm nay thật lạ, bệnh nhân tôi theo dõi mấy hôm đã không còn xuất hiện trong căn phòng quen thuộc đó nữa. Bỗng dưng, lòng trùng xuống và nặng nề đến lạ.

Trong hành trình còn non nớt của mình, điều khiến tôi day dứt nhất chính là nhìn những bệnh nhân đang trong giai đoạn chăm sóc cuối đời mang vi khuẩn đa kháng ra đi trong đau đớn.

Có lúc tôi reo vui vì bệnh nhân hôm nay có vẻ ổn hơn; có lúc tôi bất lực tự hỏi, không biết là điều mình thấy đúng, nỗ lực để lựa chọn những loại kháng sinh phù hợp nhất với bệnh nhân trong giai đoạn này là một nỗ lực có ý nghĩa hay không. Đôi khi, ranh giới mong manh giữa những điều tưởng chừng rất tốt cho bệnh nhân, và những đớn đau mà bệnh nhân phải chịu trong giai đoạn chăm sóc cuối đời với đủ các loại thuốc kháng sinh kháng nấm như vậy, luôn khiến tôi luôn lưỡng lự trong mỗi lần ra quyết định. Mỗi khi kết quả xét nghiệm trả về một loại vi khuẩn đa kháng mới, vô số câu hỏi lại ùa đến: Đây là vi khuẩn quần cư hay vi khuẩn gây bệnh? nên điều trị hay không? điều trị thì dùng gì đây? (vì những thuốc liên quan đều rất đắt tiền và hầu như không sẵn có tại bệnh viện), có nên gợi ý đặt thuốc về không? đặt về rồi liệu có khiến bệnh nhân tốt hơn không?

Nhìn thân hình gầy gò, làn da vàng sậm vì bệnh tất ấy, tôi tự hỏi bệnh nhân đang cảm thấy thế nào khi ngày nào cũng nhận biết bao nhiêu loại thuốc với vô số độc tính như vậy. Kỳ lạ là, dường như họ đã quen với nỗi đau suốt bao năm, lặng lẽ chịu đựng không một lời than. Một thân hình xơ xác, một đôi mắt đượm buồn và mơ hồ, những cơn đau âm ỉ và một ý chí kiên cường, ngày qua ngày, cứ lê bước về phía trước một cách vô định.

Tôi luôn thầm cầu mong mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn cho họ.

Có lẽ bệnh nhân không biết, nhưng đôi lúc bệnh nhân đã níu tôi lại trong những giây phút tôi muốn buông tay. Họ là động lực khiến tôi học thật nhiều, mỗi một loại vi khuẩn đa kháng xuất hiện trên người bệnh nhân là một lượng kiến thức lớn và mới mẻ tôi nghiền ngẫm đọc mỗi đêm. Kỳ lạ thay, tôi lớn lên trong nghề qua những nỗi đau từ bệnh tật mà bệnh nhân phải chịu.

Cũng từ những trải nghiệm này, tôi quyết tâm theo đuổi con đường nghiên cứu quản lý sử dụng kháng sinh – với mong muốn góp phần giải quyết những vấn đề nan giải trong chăm sóc bệnh nhân một cách hệ thống hơn.

Tôi luôn nhớ,

Những đêm trực dài, thao thức vì bệnh nhân chuyển nặng.

Những lúc đang ngủ, bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vì có bệnh nhân nhiễm trùng nặng.

Những lần bất cẩn làm đau bệnh nhân khiến bản thân day dứt mãi không thôi.

Và tôi hiểu, những gì mình trải qua chỉ là một góc nhỏ trong vô số câu chuyện ngoài kia. Tôi gói ghém những điều này thành hành trang và kim chỉ nam cho hành trình tiếp theo của mình. Tôi luôn tự nhắc mình rằng: mỗi bệnh nhân là một người thầy thầm lặng trong hành trình làm nghề.

 

Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết và không phản ánh chính sách của Đơn vị Nghiên cứu Lâm sàng Đại học Oxford, Mạng lưới Y tế toàn cầu, và chuyên trang dành cho nhân viên y tế CONNECT.

Categories

Connect  

Tags

Reply

Please Sign in (or Register) to view further.